Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Người vĩ đại nhất cuộc đời tôi!

        Nếu có ai hỏi, tôi yêu ai nhất, tôi sẽ không chần chừ mà nói đó là mẹ, là em trai của tôi. Ai đó hỏi tôi, tôi quý ai nhất, tôi sẽ nói đó là ông nội, bà nội của tôi. Nhưng nếu ai hỏi tôi thương ai nhất thì người đó chỉ là bố của tôi.
Năm nay, bố tôi đã sang tuổi 41, nhưng cuộc đời của bố đâu có suôn sẻ như bao người khác. Bố bị những căn bệnh dày vò. Tôi nhớ năm bố 34 tuổi, đây cũng là năm mà nhà tôi xây nhà. Có nhiều người nói đây là năm hạn của nhà tôi, bố mắc căn bệnh ung thư. Căn bệnh khiến bố rất đau.Tôi không nhớ rõ nhưng chỉ nhớ là nhiều hôm bố ôm bụng lăn qua lăn lại mà mồ hôi rơi ra như mưa...Và bố tôi đã phải đối  diện với tử thần khi quyết định bước  vào phòng mổ. Mọi người đã khóc...còn tôi hồi đó thì chẳng hiểu gì. Nhưng thật may bố đã may mắn, ca mổ thành công. Tạ ơn trời đất đã đưa bố tôi thoát khỏi tử thần! Giờ đây thỉnh thoảng nhìn lại vết mổ của bố tôi thấy mình thật vô dụng khi không làm được gì giúp bố...
Nhưng tưởng rằng cái hạn năm đó đã qua rồi, thì 2 năm sau bệnh dạ dày khiến bố tôi phải nhập viện.Bố trở lên xanh xao,gầy gò, dường như sức sống chẳng còn bởi nhưng cơn đấy luôn hành hạ bố. Một lần nữa cảm thấy thật vô dụng.Có những đêm nằm xoa bụng cho bố mà phải rớt nước mắt khi bố cứ nói phải cố học đấy,nhớ đấy...Một gia đình hạnh phúc khó thế sao? Làm sao có thể hạnh phúc khi một người cứ đau ốm như vậy chứ.Thương bố quá!Bố của tôi!
 Một lần nữa tạ ơn trời đất!
...
...
...
Cuộc sống là vậy, nó luôn cần con người ta phải bon chen bươn trải vì miếng cơm manh áo.Một gia đình bốn người, hai đứa con đi học, chi tiêu cho cuộc sống càng ngày càng tăng, điều đó khiến bố đành phải đi bươn trải kiếm tiền để nuôi gia đình mặc dù sức khỏe còn yếu. Có những hôm nhìn bố, tôi tự hỏi:” hình như bố gầy đi nhiều thì phải ,hình như bố đen đi hay sao ấy, tay bố nhiều sẹo hơn nhỉ,..’.Nhưng điều đó chỉ càng làm tôi thấy càng thương bố tôi hơn mà thôi. Tôi hiểu bố như vậy là để bảo vệ gia đình này, tôi hiểu bố như vậy là kiếm tiền nuôi cái gia đình nhỏ này.
Bố tôi là một người khá là vui tính, cũng rất lạc quan. Bố đã từng hai lần chiến thắng tử thần, vậy thì nào có việc gì làm khó được bố tôi đâu. Tôi rất tự hào về bố.
Bố tôi luôn nghĩ cho tôi, bố luôn ở bên cạnh động viên tôi những  lúc khó khăn, giúp tôi vượt qua nó. Bố tôi muốn tôi làm một bác sĩ. Tôi nhất định sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng để trở thành một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố. Người bố này đã tạo cho tôi một tương lai tươi sáng, một con đường học vấn rộng mở.
Và nếu như ai đó cho tôi một điều ước, tôi chỉ ước rằng bố tôi thật khỏe mạnh để ở bên che chở, động viên tôi mà thôi. Tôi biết rằng, mình rất may mắn khi có được người bố như vậy. Tôi sẽ trân trọng điều đó.
Cảm ơn đã trời đã đưa bố đến bên con, cảm ơn bố đã cho con nhiều bài học, cảm ơn bố đã dạy con biết trân trọng những gì đang có, yêu thương gia đình mình, dạy con biết quan tâm cho bố, tha thứ cho bố những lúc bố nổi nóng...cảm ơn bố vì tất cả đã dành cho con.
Con  gái yêu bố rất nhiều!